Ngôi Làng Của Gió 3D 1.1.7
Truyện Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh Full
Tên: Truyện Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh FullĐăng
15-11-2016
Bởi: Vuonghh1998Chia Sẻ:
- Bà cô Linh kia làm gì mà cũng chui vào phòng CFO trong giờ ăn trưa thế nhỉ?- Một người hỏi.
- Chắc chắn là có ý đồ cướp chồng nhà người khác rồi.- Một người trả lời.
Bất chợt bốn người nhìn nhau, Thư háy mắt cười:
- Tối phải chuốc say chị Vi moi thông tin.
Cả bốn người gật đầu cái rụp.
*
11 giờ đêm…
Minh Anh rời mắt khỏi màn hình laptop, cầm điện thoại xem giờ, 11 giờ rồi Vi vẫn chưa về, bình thường Vi không khi nào về quá muộn như thế này cả, trước kia là vì em anh dụ dỗ, bây giờ chẳng qua cũng chỉ là đi liên hoan thôi, có cần thiết phải muộn tới vậy không?
Còn bị bệnh đau dạ dày nữa, cả ngày không ăn uống được gì. Minh Anh đặt điện thoại xuống rồi lại nhấc lên, nhấc lên rồi lại đặt xuống. Cuối cùng quyết định nhấc lên. Ngay tức khắc điện thoại của anh rung.
- Anh, tới đón em, đừng đi ô tô!- Giọng Vi có chút men rượu.
- Em đang ở đâu?- Minh Anh tắt đèn, lao nhanh ra ngoài.
- Ở trạm xe bus, em đang đợi chuyến trước đây hai đứa mình ngồi ấy.
- Ừ, đứng đó đợi anh, anh đến ngay.
*
Vi lặng nhìn lên trời, khoé mắt nó ươn ướt. Trong cơ mơ màng, lúc uống rượu say, nó nhìn thấy bố, thấy anh mắt hiền hậu của ông, cả giọng nói vô cùng thân thuộc, nó chỉ vừa đưa tay ra, bố đã mất hút như ảo ảnh.
Nó nhớ tới những ngày đầu sau khi bố mất, nhớ như in hình ảnh mẹ bất khóc trong đem tối, nhớ khoảnh khắc gia đình không bao giờ có thể toàn vẹn. Phút chốc, Vi thấy tim mình nặng quá, phút chốc, nó hoang mang với lựa chọn bên anh. Mẹ liệu có chấp nhận anh không? Nó muốn mình ích kỉ, thật ích kỉ, bởi yêu đôi lúc cũng cần ích kỉ mà, nhưng ích kỉ sẽ khiến mẹ đau lòng, ích kỉ sẽ làm nó chợt thấy có lỗi với bố, nó không làm được.
- Vi- Một giọng nói nhẹ nhàng thoảng bên tai.
Nó quay lại, nhìn thấy anh. Mái tóc vì chạy vội mà có chút lộn xộn, trên vầng trán xuất hiện từng giọt mồ hôi lấm tấm.
- Anh đến rồi.
- Ừ, mình về thôi em.
Anh đưa tay đỡ nó lên xe bus. Vi tự đầu vào vai anh và nhắm mắt. Anh lặng im không nói gì cả, chỉ khẽ khàng ôm lấy nó, cảm giác rất yên bình. Cuối cùng thì ước nguyện ngồi xe bus, tựa vào vai anh chàng đẹp trai của nó đã mỹ mãn rồi.
Chiếc xe vừa dừng lại, nó tới sức lực nhào ra khỏi vòng tay anh cũng không có, nôn hết lên người anh. Sắc mặt ngày càng tái mét.
Anh vỗ nhẹ lên lưng nó rồi cúi xuống.
- Lên đi, anh cõng em về.
- Em xin lỗi.- Nó ái ngại nhìn vết nôn trên áo sơ mi anh.
- Ừm, không sao. Lần sau đừng uống nhiều như thế. Mai anh sẽ gọi bác sĩ tới khám cho em.
Vi ngoan ngoãn trèo lên lưng anh, nó vùi đầu vào cổ anh, thỏ thẻ.
- Minh Anh, ở Mĩ lâu như vậy liệu anh có ai không?
Anh mỉm cười, đưa tay mình lên nắm lấy bàn tay nó.
- Chỉ có một người, đuổi mãi không đi, bám chặt như oan hồn vậy.
- Ai mà ghê gớm vậy? Ai mà bám mãi không đi chứ?- Vi chu môi.
- Ừ, vì là khắc cốt ghi tâm nên không thể quên được, vì trong tim chỉ chứa được một chỗ duy nhất nên không thể đón nhận thêm ai được.
Trái tim Vi hẫng một nhịp, giấu nhẹm biến chuyển từ đôi mắt Vi gật gù:
- Chắc chắn có bà con với em.
Anh phì cười, lấy chìa khoá ra mở cổng. Cõng nó về tới tận phòng, dặn dò:
- Em tắm đi rồi ngủ một giấc. Tỉnh dậy sẽ thấy tốt hơn.
- Vâng. – Vi nghiêng đầu cười, gò má vì rượu mà ửng hồng lên. Minh Anh đưa tay véo nhẹ lên má nó rồi rất nhanh rời đi, bước chân di chuyển nhanh tới mức Vi cứ ngỡ anh đang trốn tà.
Lấy đồ ngủ, Vi mệt mỏi bước vào phòng tắm. Đồ quỷ Anh Thư, tháng này liệu nó có nên trừ tiền thưởng không nhỉ? Chắc chắn một tay em nó bày ra cái trò nói sai phạt rượu này để moi móc thông tin đời tư đây mà. Hại nó, uống vào không được nôn ra không xong. Và cuối cùng thông tin em nó lôi ra được cũng chỉ vỏn vẹn ba chữ” có quen biết”. Vi ngụp đầu trong nước, anh nói đúng không sớm thì muộn mọi người đều sẽ biết thôi, nó cũng muốn được đường hoàng đi bên cạnh anh mà không phải lo người ta dị nghị hay bàn tán.
Còn mẹ nữa…
Nó quấn khăn tắm bước ra, đồ ngủ cũng không buồn mặc, ngã vật ra giường. Nhắm mắt lại, quay phải quay trái, trở ngược trở xuôi vẫn không tài nào ngủ được.
Bên ngoài truyền đến tiếng động, Vi lập tức nhắm mắt.
Minh Anh đẩy cửa bước vào, cố gắng không làm động tới nó. Anh tới bên giường, nhìn Vi rất lâu. Đưa bàn tay lên trán Vi để chắc chắn nó không bị sốt. Từng ngón tay thon dài lướt nhẹ lên má, lên môi, truyền đến nó một cảm giác hết sức ngọt ngào.
Vi ngửi thấy mùi thức ăn, nó biết anh mang đồ lên cho mình và lưỡng lự vì sợ đánh thức nó.
BÌNH LUẬN - COMMENT